SUỐI SỚM
Sương còn đọng lá rưng rưng,
Suối khe lặng chảy, hương rừng thoảng bay.
Nắng như vén áo trời mây,
Lá non nghiêng bóng đón ngày vừa lên.
Chim reo gọi gió gọi tên,
Lòng em thổn thức bên nền cỏ tơ.
Dòng trong mát tựa giấc mơ,
Chạm vào tay mỏng – như thơ thở cùng.
Cỏ mềm ướt dấu chân chung,
Hoa rừng hé nụ như dùng dằng yêu.
Bình minh có tiếng suối reo,
Nghe trong ánh mắt sớm chiều tương tư.
HLV
.
QUÉT LÁ ĐA SÂN ĐỀN
Sớm mai gió nhẹ lay màn,
Chổi đòn quét lá bên hàng đa xưa.
Sân Đền lặng lẽ trong trưa,
Lá rơi như những hạt mưa ngậm ngùi.
Lá nằm mỏng mảnh chân tôi,
Lá như lời cổ vọng trôi cõi trần.
Chổi nghiêng quét nỗi bâng khuâng,
Tựa như quét bớt những lần đắng cay…
Trầm hương khói nhẹ bay bay,
Lòng ai thanh thản tựa ngày chưa đau.
Mỗi tia nắng rọi bên đầu,
Như kim chỉ hướng, như cầu tâm linh.
HLV
.
CẢM ƠN ANH
Cảm ơn anh – người thắp lửa thơ
Gieo mầm cảm xúc giữa vô bờ
Dẫn đường em bước vào thi hội
Đất chữ yêu thương bỗng hóa mơ.
Một chữ duyên cho Hương Lan Vũ
Nối nhịp hồn ta với bốn mùa
Câu thơ nhẹ gió hồn dân tộc
Chắt chiu từng nét giữa hơn thua.
Em đến đây – nhờ anh khơi lối
CLB rồng cuộn chữ chan hòa
Thơ doanh nhân – mà tâm như nước
Văn hóa tình người rạng sắc hoa.
Xin cúi đầu lời thơ cảm tạ
Ơn người giữ lửa chẳng hề phai
Cho em được viết, được say, được sống
Trong nghĩa tình thơ – mãi đậm đà.
HLV
.
TÌNH ANH
Tình anh rất rõ ràng như sớm mai
Không giấu giếm trong mây hay trong khói
Không ngắt quãng như chiều buông giọng nói
Chỉ một đường, thẳng đến trái tim em.
Tình anh không lắt léo, chẳng bon chen
Không vay trả như đời hay toan tính
Không vẽ vời những câu thơ vô định
Chỉ dịu dàng như gió mát bên thềm.
Tình anh như hạt nắng giữa trời đêm
Dẫu ít ỏi, nhưng luôn luôn thắp lửa
Không hứa hẹn những điều xa, điều hứa
Chỉ hiện dần qua ánh mắt, bàn tay…
Tình anh không ồn ã cũng không say
Như dòng nước chảy qua mùa rất nhẹ
Chỉ muốn em mỗi ngày đều vui vẻ
Và biết rằng – anh mãi vẫn nơi đây.
HLV
.
BÀ NGOẠI TÔI Ở KIM THÀNH
Bà tôi tóc đã pha sương,
Ngồi bên giếng cổ vấn vương tháng ngày.
Bờ tre rợp bóng mây bay,
Tiếng chim thảng thốt gọi ngày vào thơ.
Giếng trong nước mát lơ lơ,
In màu khăn trắng, tóc tơ bạc dần.
Rơm khô xếp gọn góc sân,
Ngoại gom hong nắng từng lần heo may.
Ao làng nước lặng như say,
Cá con lội giữa cỏ may lưng trời.
Tôi theo chân ngoại rong chơi,
Bắt con cua nhỏ, vốc nồi tép tươi.
Chiều rơi vàng rụm chân đồi,
Bà gom rơm thổi bếp ngồi hong than.
Nếp nhà khói quyện mênh mang,
Lời ru lặng lẽ ngân vang giữa chiều.
Quê nghèo áo vá bao nhiêu,
Tấm lòng ngoại ấm như điều ngọt thơm.
Giếng ao, bờ rạ, bãi rơm,
Là trang ký ức con ôm suốt đời.
HLV
.
ÁNH SÁNG
Cho ta mượn… ba nghìn năm ánh sáng
Để bóc trần… những năm tháng vô tình
Người cũng vậy… tưởng gần mà xa lắm
Dẫu đã từng… chạm mắt, chạm ân tình
Ta cứ ngỡ… một cái nhìn là đủ
Là thấu nhau… qua vạn nẻo nhân gian
Nào hay giữa… ánh vàng êm như lụa
Lại giấu đi… ngàn dấu vết lỡ làng
.
Cho ta hỏi… thời gian đâu có lỗi
Hay trái tim… trôi dạt tựa mây bay
Ba nghìn năm… ánh sáng ta gom lại
Chỉ mong tìm… một phút chẳng đổi thay
Nếu ngược được… con đường sao và gió
Ta sẽ tìm… về lúc mới ban sơ
Nơi nụ cười… chưa vương màu nghi ngại
Nơi bàn tay… còn giữ trọn ước mơ
Và nếu ánh… sáng thôi đành khép lại
Ta xin làm… hạt bụi giữa ngân hà
Chờ một lần… người quay đầu tìm kiếm
Dẫu nghìn năm… ta vẫn đứng nơi ta.
HLV